Hôm nay trời đẹp, dạo một vòng sân sau.
Con gà nhà hàng xóm đang thơ thẩn trong sân.
Con gà cứ nhẩn nha rảo bước, cái đầu cứ nghiêng qua ngoảnh lại ... thiệt là dễ thương...
...đã lâu lắm rồi không thấy con gà trong sân nhà.
Mấy ngày trước mưa dầm.
Con gà nhà hàng xóm đang thơ thẩn trong sân.
Con gà cứ nhẩn nha rảo bước, cái đầu cứ nghiêng qua ngoảnh lại ... thiệt là dễ thương...
...đã lâu lắm rồi không thấy con gà trong sân nhà.
Mấy ngày trước mưa dầm.
Ngó ra sân sau, màn mưa trắng xoá.
Dường như mùa này luồng mưa đổi chiều, nước chảy xiên xiên theo chiều của những tia nắng sáng.
Tự dưng tưởng tượng như chúng rán chạy lẹ rượt đuổi dập cho bằng tắt ánh nắng sáng.
Dường như mùa này luồng mưa đổi chiều, nước chảy xiên xiên theo chiều của những tia nắng sáng.
Tự dưng tưởng tượng như chúng rán chạy lẹ rượt đuổi dập cho bằng tắt ánh nắng sáng.
Gió thổi thốc thốc mang cái lạnh se da của mùa Thu năm nay vào nhà.
Mưa gió này, cái lạnh này gợi nhớ quê nhà làm sao.
Nhớ sân vườn với mấy con gà ướt át co ro bên bụi chuối, gốc dừa.
Nhớ cái chợ chồm hổm với những người buôn bán co ro vì ướt át, những người đi chợ lúm túm cũng co ro trong áo mưa.
Nhớ cái chợ chồm hổm với những người buôn bán co ro vì ướt át, những người đi chợ lúm túm cũng co ro trong áo mưa.
Nhớ mấy cái thúng chứa cái nồi đựng cá hấp (màu vàng của nghệ đặc trưng, Má tui ưa nhắc tới món cá hấp này lắm, tui cũng vậy, tui ưa cá bạc má hấp mà người bán xếp 2-3 con vô cái giỏ tre trẹt trẹt lắm)
Nhớ bữa cơm ăn với cá hấp chiên thơm mùi tỏi, lá cách bẻ vội trong mưa luộc chung với bắp chuối, ngò gai vừa vớt ra nóng hổi, thơm phức, chén nước mắm dầm mấy trái ớt hiểm mới chín hườm hườm (ớt chín có màu đỏ đẹp nhưng không thơm bằng, hồi nhỏ tui sợ cay nhưng mà ưa mùi ớt nên cứ chấm nhi nhí )
Trời mưa, nhớ quê, nhớ cá hấp, sẵn cá nục (Yellow tail) tui đã làm 'cá hấp kiểu mì ăn liền'.
cá làm bỏ mang và ruột rửa sạch, xếp 4 con cá vô nồi, cho nước ngập nửa con cá, rắc 1 muỗng cà phê muối lên trên cá, đậy nắp, vặn lửa thấp, khi cá chín mở nắp ra vặn lửa to cho mau cạn nước...ăn liền lúc nóng cá mới thơm, lớp vảy cứng dọc thân cá rất dể gở khi cá còn nóng.
Phải lắc nồi thường thường cho cá không bị dính nồi, nếu lót mía thì khỏi lo dính nồi... cá hấp kiểu mì ăn liền, rẻ tiền & nhanh gọn...
cá làm bỏ mang và ruột rửa sạch, xếp 4 con cá vô nồi, cho nước ngập nửa con cá, rắc 1 muỗng cà phê muối lên trên cá, đậy nắp, vặn lửa thấp, khi cá chín mở nắp ra vặn lửa to cho mau cạn nước...ăn liền lúc nóng cá mới thơm, lớp vảy cứng dọc thân cá rất dể gở khi cá còn nóng.
Phải lắc nồi thường thường cho cá không bị dính nồi, nếu lót mía thì khỏi lo dính nồi... cá hấp kiểu mì ăn liền, rẻ tiền & nhanh gọn...
Ngoài trời u ám, mưa nhẹ hạt hơn, cái lạnh len qua khe cửa làm cho cơm nóng, cá hấp nóng hổi thêm ngon...(nhưng nó chỉ ngon lúc còn nóng, để nguội thì phải chiên lại mới thơm ngon)
Hai vợ chồng như gần nhau hơn khi nói về quê cũ ... đề tài 'cá hấp' đã chuyển sang con gà và bụi chuối, bụi tre.... tiếng gà gáy, tiếng ếch kêu...
Xa xa tít mù quê cũ nhưng chỉ cần một vài chi tiết nhỏ ... thì hình ảnh quê nhà hiện lên mồn một.
Chỉ cần nhắc lại sương sáo lá sâm/lá xăm thì 'bạn blog' còn nhớ tới món 'bông cỏ'... dường như bạn còn nghe được mùi thơm và còn thấy trên đầu lưỡi cái vị của 'ly bông cỏ thuở bé thơ'
Má tui cũng nói:' bông cỏ ăn ngon là nhờ mùi dầu chuối... cái mùi thơm mà ai có ăn 'bông cỏ' đều nhớ và thèm thuồng.'
Đoạn này viết thêm để thay lời đáp cho comment của bạn Cỏ Ba Lá.
'Bạn blog' ơi! hồi nhỏ lứa tụi tui chỉ biết lá xăm, sương sáo (không biết viết sao cho đúng).
'Bạn blog' ơi!
...Quê tui bây giờ thay đổi nhiều lắm, hồi nhỏ cây cầu bắc ngang con rạch thiệt dài... bây giờ sao mà ngắn sủn.
Hàng bần bây giờ cũng thưa. Những bụp lá dừa nước với những quài dừa nước vàng nâu cũng ít.
Lục bình trên sông hình như cũng ít.
Nhà mới xây thì nhiều, làm sáng rực đường vườn....
Đâu rồi những nhà lá vách ván cất theo kiểu chữ đinh ... thỉnh thoảng xen vô1 mái nhà ngói có hàng bông trang bông điệp..
Đâu rồi những hàng rào trà, hàng rào bông bụp xanh rờn cắt tỉa vén khéo...
Những con đường ngoằn ngoèo đất vườn đã thay bằng đường đổ bê tông chạy xe thật êm...
Tất cả gợi cảm giác sung túc.
Nhưng dường như cảm xúc của tui đã dừng lại ở thời điểm tui rời xa quê rồi bạn a....
Thôi thì không nói tui hồi đó ở đâu nhen bạn...
Bạn cứ tưởng tượng đến một vùng quê có dừa, có chuối có cau, có mít có xoài, có mận ổi...
Có con sông mà khi nước lớn màu phù sa thấy mát rời rợi, cứ muốn bơi cho thoả thích.
Có mùa nước nổi làm cầu trôi, có đám con nít đi học bắt ếch bổ nhào lăn trên con đường đất...
Đó là quê tui đó bạn...
Quên nói để bạn lắng nghe tiếng ve kêu trên ngọn mù u và ngắm mấy chùm bông mù u cánh trắng nhuỵ vàng.., lắng nghe tiếng 'bíp bíp bịp bịp... không kịp.. không kịp" của con chim bìm bịp kêu khi con nước sắp lớn.... để chuẩn bị mồi trùn mà đi câu cá bống dừa dọc theo mương vườn hay đi bắt kiến non câu cá lòng tong dọc theo con rạch... hoặc rang cám để đi đặt vó...
Ai mà không bồi hồi mỗi khi kể về quê xứ.
Ai mà không nhớ quê nhà...
nhớ canh rau tập tàng, nhớ cải trời luộc, nhớ cá bống kho tiêu, cá lòng tong, cá linh, cá rô, cá sặc, nhớ bông điên điển, bông súng, bông so đũa... bao nhiêu là nhớ... NHỚ QUÊ... kể sao cho xiết.
"Quê tôi có những mái nhà lá nhỏ
Bên bờ Cửu Long .... "
( chỉ còn nhớ mấy câu trong bài thơ được học hồi nẳm)
Đoạn này viết thêm để thay lời đáp cho comment của bạn Cỏ Ba Lá.
'Bạn blog' ơi! hồi nhỏ lứa tụi tui chỉ biết lá xăm, sương sáo (không biết viết sao cho đúng).
'Bạn blog' ơi!
...Quê tui bây giờ thay đổi nhiều lắm, hồi nhỏ cây cầu bắc ngang con rạch thiệt dài... bây giờ sao mà ngắn sủn.
Hàng bần bây giờ cũng thưa. Những bụp lá dừa nước với những quài dừa nước vàng nâu cũng ít.
Lục bình trên sông hình như cũng ít.
Nhà mới xây thì nhiều, làm sáng rực đường vườn....
Đâu rồi những nhà lá vách ván cất theo kiểu chữ đinh ... thỉnh thoảng xen vô1 mái nhà ngói có hàng bông trang bông điệp..
Đâu rồi những hàng rào trà, hàng rào bông bụp xanh rờn cắt tỉa vén khéo...
Những con đường ngoằn ngoèo đất vườn đã thay bằng đường đổ bê tông chạy xe thật êm...
Tất cả gợi cảm giác sung túc.
Nhưng dường như cảm xúc của tui đã dừng lại ở thời điểm tui rời xa quê rồi bạn a....
Thôi thì không nói tui hồi đó ở đâu nhen bạn...
Bạn cứ tưởng tượng đến một vùng quê có dừa, có chuối có cau, có mít có xoài, có mận ổi...
Có con sông mà khi nước lớn màu phù sa thấy mát rời rợi, cứ muốn bơi cho thoả thích.
Có mùa nước nổi làm cầu trôi, có đám con nít đi học bắt ếch bổ nhào lăn trên con đường đất...
Đó là quê tui đó bạn...
Quên nói để bạn lắng nghe tiếng ve kêu trên ngọn mù u và ngắm mấy chùm bông mù u cánh trắng nhuỵ vàng.., lắng nghe tiếng 'bíp bíp bịp bịp... không kịp.. không kịp" của con chim bìm bịp kêu khi con nước sắp lớn.... để chuẩn bị mồi trùn mà đi câu cá bống dừa dọc theo mương vườn hay đi bắt kiến non câu cá lòng tong dọc theo con rạch... hoặc rang cám để đi đặt vó...
Ai mà không bồi hồi mỗi khi kể về quê xứ.
Ai mà không nhớ quê nhà...
nhớ canh rau tập tàng, nhớ cải trời luộc, nhớ cá bống kho tiêu, cá lòng tong, cá linh, cá rô, cá sặc, nhớ bông điên điển, bông súng, bông so đũa... bao nhiêu là nhớ... NHỚ QUÊ... kể sao cho xiết.
"Quê tôi có những mái nhà lá nhỏ
Bên bờ Cửu Long .... "
( chỉ còn nhớ mấy câu trong bài thơ được học hồi nẳm)
Nghe bạn nhớ ....tôi cũng thấy nao nao trong lòng. Những thứ đễ nhớ của bạn phần nhiều miền Tây, có một chút miền Trung với hàng rào Trà, cá Bạc má hấp.Được gọi là bạn Blog, mình thấy sướng lâng lâng mơi giờ.
Trả lờiXóaTuần nầy bận lắm, mơi mốt nói nhiều hén.
À ! mà tui càng cao tuổi , càng nhớ này xưa và nhớ hồi đó cái gì cũng ngon, cũng vui, cũng đẹp....... hết bạn à .
Mỗi ngày đều ghé thăm nhà bạn, không thấy entry mới.....hình như mình bị ghiền vườn hoa nầy rồi. Bạn đi du lịch rồi chăng?
Trả lờiXóa'Bạn Bờ lốc' ơi, hổm rày bận quá, với lại mùa này lạnh, mưa rỉ rả, trời u ám...làm mất "siêng năng khí" nên không làm vườn, không cày "bờ lốc".
Trả lờiXóaCám ơn cảm tình của bạn dành cho tui.
Nhớ quê thì nhớ đủ thứ hén bạn. Hồi đó chỉ là cơm chan với mở rồi rưới nước mắm chanh tỏi ớt vậy mà cái ngon tới giờ vẫn còn. Cái tóp mở giòn thơm béo ngon khỏi chê... hì..hì.. bây giờ thì chê lắm... nhưng sao vẫn còn cảm thấy vị ngon trên đầu lưỡi. Bạn có cảm như vậy không? Xin cám ơn quan tâm của bạn, và cũng xin lỗi về chuyện chậm trả lời bạn. Mến bạn.
*tui thấy ghi 3 comments vậy mà mở ra chỉ có 2, không biết bị lạc mất ở đâu 1 comment rồi. Tiếc.
Quê tôi có mái nhà lá nhỏ
Trả lờiXóaBên bờ Cữu Long xa cách sông Hồng
Cứ mổi chiều nhìn về phương bắc
Thấy xa xa đàn cò trắng bay về
Tôi gỡ trên lưng cò có chút bùn miền Bắc
Dù cánh cò chẵng bay đến ngoài kia
Tôi lớn lên giặc ngăn chia đất nước
Nhưng súng gươm đâu ngăn được tình thương
Đâu ngăn được mặt trời đỏ rực
Khi lòng tôi đã hóa hướng dương
Tôi lắng nghe tim tôi đập vội
Đây là tiếng nói của Việt Nam
Nghe ngoài đó gió mùa đông bắc thổi
Tôi muốn gởi lòng tôi chút nắng Hậu Giang
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng
Tôi quên sao được sắc trời xanh biết
Dù đèo Ngang tôi chưa từng đến
Thơ bà Huyện Thanh Quan tôi đã thuộc lòng
Hoa lá cỏ cây có bị bom cháy sém
Mái nhà kia dưới núi có còn không?
Ôi mảnh đất bốn ngàn năm lịch sử
Đã chôn vùi bao lũ xâm lăng
Hôm nay lại đánh tan giặc Mỹ
Xác phản lực rơi cạnh mũi tên đồng
(Thơ Lê Anh Xuân tên bài thơ là Nhớ Miền Bắc)
Ôi.. cám ơn bạn thật nhiều. Rất là dể chịu khi đọc lại bài thơ đuợc học hồi nhỏ. Bạn ơi, khi đọc lại bài thơ bạn tốt bụng gửi vào blog thì tui cảm thấy đoạn:
Xóa"Khi lòng tôi đã hóa hướng dương
/Tôi lắng nghe tim tôi đập vội
Đây là tiếng nói của Việt Nam/
Nghe ngoài đó gió mùa đông bắc thổi"
có 2 câu (/ tôi...Nam/)tui thấy hơi lạ trong trí nhớ.
Xin cám ơn bạn một lần nữa. Bạn đã mang đến một khoảnh khắc thật dể chịu: nhắc nhớ quê, nhớ những ngày thơ ấu.