Thứ Ba, 30 tháng 7, 2019

Hạnh phúc.

"Phụ nữ có thể là người vợ thất bại 
nhưng nhất định phải là người mẹ thành công...

Người mẹ ấy
 luôn sẵn sàng đánh đổi cả thế giới
 vì nụ cười này, ánh mắt này
 để được bước theo con suốt cuộc đời..."
 Vương Điền.


Xin phép tác giả Vương Điền cho sao chép để gắn lên đây cho mọi người cùng đọc. Xin cám ơn rất nhiều.

Bạn blog quý mến, bạn có thể sao chép câu nói hay này nhưng vui lòng không share hình vì đây là hình em bé nên không tiện chia xẻ nơi khác. Xin cám ơn tình cảm của bạn dành cho.

Thứ Bảy, 20 tháng 7, 2019

Gỏi bò

Không có gì mới hay đặc biêt, chỉ là hâm nóng blog cho những ngày mùa Đông.

VẬT LIỆU:

- 200g bắp bò/Gravy beef. Chỉ dùng phần nạc (gân cất lại để nấu bò kho)
- 3 muỗng canh đường
- 1 muỗng canh nước mắm
- 2 muỗng canh dầu
- 1 trái chanh
- 1-2 củ carot
- 1 củ hành
- 2 muỗng canh xả bằm
- đậu phộng rang, hành phi (nếu thích)
tỏi, ớt, rau thơm
THỰC HIỆN:
ướp thịt để 30 phút
- thịt bò xắt mõng hay xắt sợi >vắt vào 1/2 trái chanh, 1 muỗng canh đường
- pha nước mắm chanh ớt với tỏi xắt sợi
- bào carot
Nhớ đừng bỏ phần gần cuống hay phần đã bị xanh.. để lại tỉa hoa cho vui mắt. Chỉ 1 lóng khoảng 8cm cắt được 3 hoa không tên.. hì.. hì..
Nếu siêng thì có thể tỉa dược 5 bông lận đó bạn

- Củ hành xắt múi cau hay thẻ cỡ ngón tay
xào củ hành và xả cho vừa thơm ->gắp ra dĩa.
 - vẫn giử nồi xào hành xả ấy, cho khoảng 1/3 cup nước, đun sôi
cho thịt bò vào trụn cho vừa chín là vớt ra.

Bày ra dĩa..xơi.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2019

TRÒ CHƠI QUÊN NHỚ (Nguyễn Ngọc Tư)

TRÒ CHƠI QUÊN NHỚ | Nguyễn Ngọc Tư.
Trước bữa đi công viên để chụp hình đám cưới, Lam gặp tai nạn do lái xe chạy quá nhanh khi qua cua. Lồm cồm ngồi dậy, thấy có mấy vết trầy xước nhẹ ở khuỷu tay, phía đầu gối hơi rát, Lam dựng xe lên, chạy một quãng bỗng nghe máu rịn qua chân mày, chảy xuống mắt. Quệt vệt máu, Lam chợt nghĩ ra một trò thiệt vui. Lam giả đò mất trí nhớ.
Hồi nhỏ, Lam hay nghĩ ra nhiều trò chơi lạ. Có lần, Lam trốn dưới gầm giường cả ngày, ngoại hoảng lên nhờ hàng xóm nhảy xuống ao mò táo tác. Không thấy, ngoại mếu máo nhắn đò kêu mẹ Lam về. Khi tàu từ phía chợ gầm gừ ghé bến, Lam không chịu được, nó chạy tung ra mừng "Mẹ, mẹ ơi!". Đang nẫu nuộc, bồn chồn, mẹ Lam bỗng ráo hoảnh, mẹ giận dữ tát mấy cái vào mặt vào vai vào mông Lam. Nó nghe đau rát nhưng chỉ cười nhe ra mấy cái răng sún, Lam thèm được nhìn thấy mẹ biết bao. Sau này, mỗi lần nhớ mẹ, Lam đều chơi lại trò đó, ngoại luôn tìm ra nó dù ở xó xỉnh nào, kẹt lu hay trong nhà củi. Lớn lên, Lam thấy mình dại. Bởi ngoại có nhắn, thì mẹ cũng biết tỏng là mánh khóe của Lam, mẹ cũng không về. Mẹ Lam bận. Mẹ muốn giàu có, thành đạt. "Con nghèo như vậy quá đủ rồi", những lúc ngoại Lam càm ràm này nọ, mẹ hay nói vậy, và cắn môi ngó qua sông. Bên đó, có người lên thành phố, không về, yên phận đời phò mã cho một công chúa nào đó.
Mười hai tuổi, ngoại mất, mẹ rước Lam về chợ. Tối nào mẹ có khách đàn ông là Lam lại lui cui kiếm chuột bắt chơi. Nó hì hụi quanh phòng khách, thọc đầu ngó nghiêng chỗ này, xó nọ, miệng mắng mỏ, con quỷ sứ, mầy trốn đâu rồi, tao đập đầu cho chết cha. Lâu lâu lại chép miệng:
- Trời, mới đây mà khuya lơ khuya lắc rồi.
(Vậy mà thằng cha mày không chịu về phứt cho rồi). Mẹ nhìn Lam thom lom, mắt quắc lên. Sau, hễ chạng vạng, mẹ Lam lại ăn mặc thơm phức, xách xe đi. Chuột bò nhộn nhạo Lam cũng kệ. Một bữa, Lam xin mấy lọ thuốc không về quăng vung vãi quanh mình rồi nằm im lìm như người chết. Khuya xa xắc mẹ mới về, ngang qua Lam, mẹ càm ràm, "bữa nay bày đặt làm trò gì nữa đây ?!" rồi đi thẳng lên lầu. Lam thấy nếu mình chết thật thì uổng quá. Thôi.
Cái trò mất trí nhớ nầy cũng không phải là sáng tạo gì mới, trên phim thiếu gì, ai coi cũng cảm động muốn chết. Lam nghĩ Son Ye Lin diễn đâu phải hay mà vẫn lấy nước mắt của người ta, mình cũng làm được tuốt. Lam bất thần chao đảo rồi dừng lại giữa đường, thụp xuống ôm đầu. Xe cộ ùn lại một cục, có người hỏi cô bị làm sao vậy, Lam ngẩng lên, ngơ ngác, lắc đầu. Hỏi nhà ở đâu, Lam lắc đầu, ngơ ngác. Vết máu trên trán vẫn chưa khô.
Lam được người ta đưa về nhà. Lam bắt đầu sống với những người xa lạ (theo đúng kịch bản). Mẹ nghe báo tin hớt hải chạy về. Lam thấy mẹ nắn tay nắn chân mình bèn rụt rè hỏi, "Chị ơi! Chị là ai?!" bằng vẻ mặt ngây thơ hết biết. Mẹ thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi, sao vậy Lam, tuần tới là đám cưới rồi đó.
Lam cười, đờ đẫn nhìn quanh, đám cưới, mà đám cưới ai? Lam thấy trong mắt mẹ sự sụp đổ, tuyệt vọng.
Cuộc chạy chữa bắt đầu, mẹ đưa Lam tới những bệnh viện nổi tiếng nhất, những bác sĩ giỏi nhất. Cuối cùng, người ta đoán, có thể sự va chạm mạnh vào đầu làm xóa đi vùng ký ức, nhưng hiện tượng này chỉ tạm thời thôi. Sẽ phục hồi nhanh nếu những người thân thuộc khơi gợi lại những kỷ niệm sâu sắc, càng nhiều càng tốt.
Đưa Lam về nhà, mẹ nhìn đống thiệp thơm phức thở dài, ủ ê. Ngày cưới sắp tới mà cô dâu không nhận ra chú rể, đúng là thảm kịch. Suốt thời gian đó, Thái chỉ biết nắm tay Lam, đau đáu:
- Anh nè, anh là Thái nè, em nhớ chưa?
Lam khổ sở lặp lại như cái máy, "Dạ, Thái..." nhưng không có vẻ nhớ ra cái người chỉ vài hôm nữa sẽ làm chồng mình. Chiến dịch khơi nguồn ký ức đã bị Thái mở màn thảm bại, Lam mở con mắt ra bộ kinh ngạc khi nghe Thái nhắc hai đứa quen nhau trong bữa tiệc sinh nhật nhỏ bạn, hôm đó Thái hát xong, Lam vỗ tay khen hay, nhớ không? Nhớ không, quán cà-phê "Thiên Đường", chỗ hai đứa thường hò hẹn? Nhớ không, lần Thái dắt Lam về nhà ra mắt cha mẹ, Lam đã làm đổ chén chè lên áo? Noel mới đây, hai đứa bị kẹt xe gần hết đêm, nhớ không? Lòng Lam quặn lại, khi nhận ra những thứ mà Thái gọi là kỷ niệm, chúng ráo hoảnh, tươm tất kỳ cục. Những chi tiết đơn điệu đã làm nên một mối tình đơn điệu, giá mà có thể chỉnh sửa để kỷ niệm sâu sắc hơn, thí dụ như cùng nhau đi tung tăng dưới trời mưa, trên con đường chiều vắng ngắt, ướt ngoi ngóp, tối đó còn kèm thêm một trận sốt nhớ đời. Hay còng lưng chạy xe đạp chở nhau ra ngoại ô, chỉ để đứng trên cầu ngắm mặt trăng biếc ngần mắc vào lưới vó dưới dòng kinh...
Lam cố tỉnh bơ không để ý nghĩ hiện ra mặt. Lạt lẽo tiễn Thái về, còn một mình, Lam vùi đầu trong mền cười ha ha ha, tự khen mình diễn hay tới không ngờ. Có thể cái trò chơi đóng vai không lạ lẫm nữa. Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó, Thái đưa Lam về, mẹ cũng vừa trờ tới, thấy Thái, mẹ kêu lên, giọng trách móc nhưng cực kỳ dịu dàng:
- Trời đất, Lam, sao con không mời bạn vô nhà chơi?
Sau, biết Thái đang làm việc ở Sở Tài chính, lại là con trai của phó chủ tịch tỉnh, Lam không ngơ ngác nữa. Lam thấy mình có bổn phận phải yêu người này, như một cách đỡ đần cho công việc kinh doanh của mẹ, dù Lam nói về sông, về đồng, về những sa mưa cá rô lóc trên sân, hay về một người bán vé số mù hôm qua chết dưới dạ cầu, Thái không biết gì hết. Chẳng sao cả, Lam sẽ yêu. Những ngày tháng đó đối với Lam như một giấc mơ. Mẹ nhắc chừng Lam từng chén cơm. Lam đi chơi, mẹ chọn áo, tiễn Lam ra cửa, âu yếm dặn dò:
- Chơi vui nghen, hai đứa.
Lam nũng nịu ôm eo Thái cho đến khi mẹ quay đi, nếu phải sống giả để nhận sự quan tâm, trìu mến của mẹ, cũng đành.
Và Lam đã đóng vai người đang yêu trong hai năm, dài, dài lắm. Nhiều khi Lam nghĩ, không biết đám cưới xong thì đời dằng dặc đến chừng nào. Hay đến một lúc, Lam đã diễn quen, đến không thể sống thật, không thể trút lớp?
Chơi trò quên nhớ này thì vui hơn giả bộ yêu nhiều. Không phải đắm đuối, ngọt ngào nữa, bây giờ chỉ việc đưa cái mặt ngơ ngáo, đờ đẫn ra với đời. Và cứ vậy, vui từ sáng sớm, khi chị bạn cùng cơ quan hối hả chạy lại thăm. Ngồi với nhau, chị cứ chắc lưỡi xuýt xoa (mà không giấu được vẻ hồ hởi):
- Lam quên thiệt sao ? Chị Huê nè, hổng nhớ cái gì hết hả?
Lam ngượng nghịu lắc đầu, mắt trong veo. Nhìn vào cái vẻ hớn hở không chịu được của chị bạn, Lam muốn sặc vì buồn cười, chắc chị nghĩ Lam quên tuốt món nợ bốn triệu mượn tay rồi, nên mới mừng húm như vậy, ra về mà cứ tủm tỉm cười hoài.
Cả anh bảo vệ cũng tới nhà, cũng tỏ mặt đau thương (nhưng trong bụng thì mừng rơn). Cái nhìn xa lạ của Lam đã giúp anh yên tâm hơn, vụ anh dỡ nắp cống và cắt hàng rào gai đi bán chỉ mình Lam biết, chắc chắn được xóa sạch trong vùng ký ức.
Lam thấy mình ứa nước mắt ra. Cười mà như khóc.
Trong nỗ lực tuyệt vọng nhằm cứu vãn ký ức của con gái, mẹ Lam đã cầu cứu gần hết đám bạn bè, đồng nghiệp của Lam. Cả bà cụ bán đậu đỏ bánh lọt ở bến đò mà Lam hay lui tới. Những kỷ niệm lạt nhách lạt nhiểu được xướng lên. Lam vẫn trơ trơ, vẫn xa vời và ngơ ngác.
Thảm họa là mẹ Lam cũng chẳng có kỷ niệm nào hằn sâu thành vết để cùng Lam ôn lại, khơi gợi. Những chuyện Lam nhớ ghê gớm thì mẹ Lam không nhắc. Có thể nhắc làm mẹ đau. Có thể mẹ Lam không biết, hay đã quên mất rồi. Ví như bữa mẹ ném Lam lại cho ngoại, rồi đi, mẹ xuống đò không ngoái lại làm sao biết con - Lam - năm - tuổi đứng trên bến giãy khóc đến tím người. Hôm Lam nhận giấy báo vào Đại học, mẹ bận đi công vụ ở Nhật làm sao biết Lam cuồng lên vì vui.
Lam nghe đau như tim có một vết dằm. Cái ngày (đáng lẽ có đám cưới) đã nặng nhọc trôi qua. Mẹ Lam thôi rầu rĩ, hay ủ ê cũng chán rồi. Mà, dù chưa chính thức làm thông gia với phó chủ tịch thì thâm tình cũng đã sánh như mật, công ty của mẹ Lam cũng kiếm được nhiều hợp đồng lớn nhờ mối quan hệ này.
Lam bắt đầu nghĩ tới việc kết thúc trò chơi, bởi nó không còn gì để chờ đợi, để bất ngờ. Một bữa, vừa mở cửa, con nhỏ bán vé số thò đầu vào thầm thì, "Có ông nào đứng dòm nhà chị hoài, lạ lắm, chị ơi". Lam ngó ra, người nọ quay đi. Chỉ thấy áo jean đã bạc, chiếc nón sùm sụp trên đầu, cũng bạc.
Hôm sau, nép sau rèm cửa, Lam lại thấy người đàn ông chần chừ trước cổng nhà mình. Chẳng làm gì hết, chỉ nhìn vậy thôi. Đôi mắt đau đáu, mênh mông. Rồi lại đi, chậm chạp như đang đeo mang một cái gì đó nặng trĩu.
Ngày thứ ba, Lam ào ra níu tay ông ta lại khi ông định quay người bỏ chạy. Lam hỏi:
- Chú quen ai trong nhà nầy?
Ông không trả lời, nhìn Lam thảng thốt, nước sóng sánh trong mắt.
- Lam hả con ? Trời ơi, con lớn bộn vầy sao?
Rồi đọc trong mắt Lam một tia nhìn kinh ngạc, ông thất thần lùi lại, miệng lẩm bẩm, "Phải rồi, con không nhớ ... đâu". Lam nghe lẫn lộn trong câu nói đó có tiếng "ba". Và cảm giác trò chơi quên nhớ của mình sắp vào đỉnh điểm.
Mãi sau nầy, Lam vẫn không quên được ngày mình gặp lại ba (thì ông ta xưng vậy). Vì Lam không nhớ gì (y theo kịch bản) nên không thể vồ vập mừng nhau, cả hai bối rối vì không khí ngượng ngập đặc quánh. Ba Lam ngồi nắn mãi vành nón, chỉ đôi mắt là nhìn Lam chan chứa thương yêu.
- Hồi nhỏ, con bị cái thẹo trên trán. May thiệt, nó gần tan mất rồi...
Lam bất giác đưa tay lên sờ chỗ bị trầy hôm trước. Bỗng thấy thắt ruột, một tuổi thơ Lam chưa hề biết mở ra từng trang, từng trang, từng trang. Hôm ấy nắng nhiều, ba bắt Lam tập lội. Lúc hai ba con nhảy từ cầu ao xuống, đụng phải cọc ngầm, trán Lam loang máu. Sợ với vết sẹo làm con lớn lên xấu xí, ba đi đào củ nghệ, giã ra, rồi đắp lên. Lần khác, ba dẫn Lam đi công viên xem voi.
- Voi hả ba?
- Ừ, ba Lam cười, con voi đó có ghẻ, tội nghiệp lắm.
Lam bỗng có cảm giác mình từng đi công viên thật, và xót xa đứng nhìn con voi bị xiềng xích đang nhai mía, cái đuôi nó liên tục đuổi bầy ruồi lì lợm đang bu xèo xèo. Lam muốn tin (trọn vẹn) rằng, có lần, ba xin vải vụn may áo cho búp bê cưng bằng nhựa của Lam. Có lần, ba với Lam cùng thả diều trên cánh đồng chiều, ba nắn cho Lam con trâu đất đang ngẳn cổ ngắm mây bay ngời ngợi trên trời. Và ngày đầu tiên đến trường, ba trùm áo mưa, cõng Lam trên con đường trơn tuột...
Như thể mình đã trải qua rồi, cảm giác ấy làm mũi Lam nóng ấm hệt máu cam đang rịn xuống. Như thể Lam chưa từng cun cút đi qua thời thơ ấu, chơi trong nhà củi, nhà xuồng của ngoại, bạn bè chỉ những con ong bầu bay tới bay lui.
Ba đi rồi, Lam lại chui đầu vào mền, cười ha ha ha. Cười cho cái trò chơi oái oăm của mình.
Nhưng sáng sau, khi mẹ Lam ra khỏi nhà, ngó mấy con thằn lằn chạy lăn quoăn trên trần nhà, Lam bỗng thèm người. Lam ngờ ngợ thấy dường như mình thích vai diễn mới, vai đứa con được thương yêu. Lam chạy ra cửa thì thấy người đàn ông hôm qua đứng ở đó, mỉm cười. Lam bảo:
- Mẹ mới vừa đi.
Ông chua xót:
- Ừ, ba thấy... nhưng không thể gặp... Ba có lỗi nhiều lắm...
Dường như không có thứ gì xứng đáng để trả công cho sự nghẹn ngào kia, Lam tự nhủ. Cũng chẳng thứ chi có thể đổi được những ký ức mới mà người đàn ông nầy mang lại cho mình.
Nên một chiếc xe máy và vài triệu đồng trong tủ thì chẳng là bao, ngay khi tỉnh sau cơn mê dài, Lam đã nghĩ vậy. Mà, thằng cha đó giỏi thiệt, biết cả chuyện mình thích ăn kem, loại kem múc nước cốt dừa được kẹp giữa hai cái bánh tráng nhỏ.
Chỉ mẹ Lam thì không được thanh thản như vậy. Mẹ ôm Lam, sững sờ nhận ra Lam tin một kẻ lừa đảo xa lạ hơn mình. Chỉ vì hắn ta mua cho Lam kem...
Đại ca Gấu hay ngồi nhìn sông, uể oải, rã rời. Mấy đứa nhỏ trong băng lừa đảo sống dưới dạ cầu Bơ thấy cảnh đó, hỏi nhau, không biết đại ca Gấu gặp chuyện gì? Chuyện gì là chuyện gì? Chắc tại lừa con nhỏ đó dễ quá nên đại ca mất hứng. Gấu nghe, cười khào, không nói. Rồi những khi Gấu nằm một mình trên băng đá, Gấu rất nhớ một nạn nhân, một đứa con gái hồn hậu, chẳng hề e dè nhận cái kem từ tay Gấu. Và trước khi nó thiu thiu ngủ, nó mỉm cười, nhìn Gấu giễu cợt:
- Tôi biết trong kem có - gì - đó... Nhưng sao lần nào tôi cũng phải trả giá, để được yêu thương?
Mỗi khi nhớ lại, đại ca Gấu lại nghe sống lưng mình lạnh buốt, như thể ánh mắt ấy đau nhói, đắng đót quanh đây. Đại ca buột miệng chửi thề khi phát hiện ra, trình độ lừa đảo của mình còn tệ quá. Đến nỗi không gạt gẫm được người mà còn rước phiền phức vô mình...

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2019

Về già sống ở đâu?

Thư phương xa.
Mấy đầu tóc lác đác muối cùng xem một video có tên "Về già nên sống ở đâu?" không rủ mà cứ như hẹn gặp ở điểm lấn cấn nằm ở cái tựa.
Hôm nay chép vào đây email của bạn xa gửi đến

B ơi, xem video của M gửi thì mày nghĩ gì hả? Lí gửi mầy đọc cảm nghĩ của Lí tao nhen.
May mắn là mình được ở xứ người nên việc ở đâu khi mà mắt mờ tai kém chân run rẩy không là nỗi lo âu. Lí Tép đã có dịp đến 1 NHÀ GIÀ của xứ Úc- cách gọi của người bạn chưa tới 60 tuổi đang ở đó.
Đối với Lí, Lí cảm thấy vô cùng hạnh phúc nếu như được sống nơi bạn Lí đang ở - tuy rằng không có cơm Việt để ăn nhưng mà không lo đói
Lí đang mơ một ngày vào đấy. Tuy rằng ở đó ra vô toàn là những khuôn mặt nhăn nheo đầy ưu tư và đâu đó vài khuôn mặt khao khát được trò chuyện & được bắt tay.. và cái chính là ít thấy da vàng mũi tẹt giống mình. Lí chấp nhận cuộc sống ấy... hì.. hì.. chỉ cần có cái ăn và có người hỗ trợ khi ươn yếu là phước lắm rồi... mơ chi tới con cái. Hãy để các con vui với cuộc đời của chúng. Những ngày già của con người rất thê thảm vì vậy tránh xa các con cháu là điều nên làm để chúng ko phải bận tâm & mất thời gian và nhất là bị stress khi trông thấy cảnh ươn yếu của cha mẹ mà không giúp được gì hay xót xa nhìn cha mẹ vật vả thân xác bệnh tật &ngu ngơ như một đứa trẻ con.

Lí đã sắn sàng cho một ngày sang trang mới rồi.. hì.. hì..hiện tại Lí chỉ cần đưa tay ra là chạm đến, khỏi phải rán sức chồm với.. níu kéo.. he.. he..Lí đủ già rồi.

Chào bạn, chúc vui nhen. Mời ăn cơm bò lúc lắc chiều nay nha. 
Trời lạnh, cơm nóng, rau chua ngọt, hành thơm, hoa lá cành quyến rũ... ngon miệng lắm đó nhen. Hai bạn chia nhau cho có tình nhen... 

he.. he..Lí chẩu đây.

PS: Gát bỏ lấn cấn ở đâu khi già nhen mậy. Xóa ý nghĩ sống với con cái nhen. Nuôi cái mộng vào NHÀ GIÀ đi nhen -nơi này thích hợp với chúng ta lắm lắm nhé.

Thứ Hai, 8 tháng 7, 2019

Viết cho ngày Father's Day

Thư gửi phương xa. -Viết cho ngày Father's Day
Em,
Ba tin dị đoan nên căn dặn rất nhiều lần là đừng tổ chức sinh nhật cho ba, vậy thì cũng tốt cho chị em mình. Tui mình khỏi lấn cấn hay lo âu hay băn khoăn làm sao cho ba hài lòng, làm sao cho ba không cảm thấy rằng ba bị đối xử tệ, làm sao cho ba không mặc cảm rằng con cái thương ba ít hơn thương má.

Không biết nói cách nào cho ba tìm thấy an ổn tinh thần hài lòng với cuộc sống qua bộ môn THIỀN hay tìm đến một chỗ dựa tâm linh, đọc kinh để lòng lắng xuống mà tỉnh tâm an hưởng tuổi già.
Mỗi bữa ăn sum họp gia đình ba cứ nghêu ngao hát, hay cứ tìm cách nói 2 nghĩa mà nghĩa bóng hay nghĩa đen cũng đều cham đến trái tim chạm đến cái đầu của các con. Ba sợ các con quên ba.. nhưng ba lại không biết cách làm cho người ta nhớ trong luyến thương yêu mến

Trong mắt chị, trong ám ảnh còn đọng lại trong đầu chị, chị không tìm được nhiều kỉ niêm đẹp về ba.
Chị có lỗi là đã làm cho ba nghĩ rằng chị thương ba. Đó là cái lỗi lớn nhất. 
Vì Má, chị đã cố đóng vở kich thương với mong muốn có thể lợi dụng sự tin yêu của ba để mà khuyên lơn ba điều chỉnh một vài hành vi hay suy nghĩ.
Chị đã sai. Ba vẫn là ba không trái tim. Ba vẫn là ba ích kỉ và không có tình gia đình - mọi vun quén cũng như chăm lo tận tình tận tụy của 2 em còn độc thân đang ở chung nhà không làm ba cảm động. Ba đã mang đến nỗi bất hạnh cho 2 em ấy quá nhiều... những ngày gần đất xa trời tưởng đâu ba nghĩ lại .... Đúng là ba có nghĩ lại có đằm hơn khoảng 1 tháng nay khi biết rằng má chỉ còn sống tính theo ngày nhưng cũng từ những trao đổi với ba, chị đã cảm thấy đằm lắng ấy ẩn chứa một cái gì đó không bình thường, nó ẩn chứa một sự bất an dành cho chúng mình.

Nhìn ngoài đời, nhìn trên internet rồi nhìn lại chồng chị, chị thấy người ta nhắc đến ba của họ bằng một sự trân trong.. ba của họ mất đi họ luyến tiếc... còn chị em mình... nhìn ba ra sao.. riêng chị, ba đem đến nỗi bất hạnh cho má và cho 2 em còn đang sống chung -ba quên rằng các em ấy cũng có tuổi, đã chịu thiệt thòi về đường tình duyên mà trong đó ba cũng là một đầu nguồn gây trắc trở.. Muốn khuyên ba nhưng chưa kịp khuyên điều của hôm qua thì lại đau khổ khi tiếp cận điều của hôm nay.. cứ mỗi lần gặp ba là mỗi lần đeo thêm lo lắng sự bất trắc về một tai họa không biết sẽ đến vào lúc nào...ngày qua ngày ba chồng lên đầu các con nỗi đau đớn mà ba ko biết.
Chị có lỗi với ba vì sự giả dối của mình -việc làm cho ba ngộ nhận được chị kính trong thương yêu
Chị có lỗi với các em- chính cái giả dối thương yêu của chị làm cho ba thấy ba quan trọng và ngày càng lún sâu vào cách nghĩ ích kỉ, khiến cho hành động cũng như suy nghĩ của ba ngày càng thiếu kiểm soát với các em . khiến cho ba quên những thiếu sót cũng như sai trái của bản thân ba đối với gia đình trải dài hàng mấy mươi năm nay.
Chị biết mình có lỗi nhưng chị không muốn xin lỗi ba. Ba không xứng đáng.
Chị chỉ biết cầu mong các em tha lỗi cho chị về ý nghĩ bất kính ba.

Father's Day năm 2019

Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2019

Sơ cứu người bị tai biến

Em gái gửi cho cái bài nhưng không để link là chép ở đâu. Tui cắt ra dán vô đây để ai có cần thì tham khảo & ghi nhớ để may ra hộ thân hay giúp đỡ mọi người khi có thể.
Xin cám ơn tác giả và xin phép lưu ở đây

LƯU Ý; xin đặc biệt lưu ý:
- dùng cách chích nặn máu chỉ dùng cho trường hợp nhe (yêu cầu bệnh nhân NÓI, LE LƯỠI xem có đớ lưỡi không; GIƠ TAY LÊN coi có giơ được không)
Dấu hiệu để nhận biết cơn tai biến sắp xảy ra là người bệnh đột nhiên bị giảm thị lực, nói khó, yếu hoặc nằm liệt hẳn một bên tay, chân, liệt nửa người, chóng mặt, mất thăng bằng, đau đầu không rõ nguyên nhân
- nếu bệnh nhân bị nôn mữa hay tiểu tiện không tự chủ thì không dùng phương pháp nặn chích máu ở đầu ngòn tay hay chân hay dái tai bởi tình trạng bệnh quá nặng, áp dụng cách này mau chết.
TRIỆU CHỨNG TAI BIẾN MẠCH MÁU NÃO.
  • Đột ngột thấy tê cứng ở mặt, tay hoặc chân – đặc biệt là tê cứng nửa người
  •  Đột ngột nhìn không rõ.
  •  Đột ngột không cử động được chân tay ( hay Mất phối hợp điều khiển chân tay)
  •  Đột ngột không nói được hoặc không hiểu được người khác nói
  •  Đầu đau dữ dội
  •  Đột ngột đau ở mặt hoặc chân
  •  Đột ngột bị nấc
  •  Đột ngột cảm thấy buồn nôn
  •  Đột ngột cảm thấy mệt
  •  Đột ngột tức ngực
  •  Đột ngột khó thở
  •  Tim đập nhanh bất thường


Thứ Hai, 1 tháng 7, 2019

Xếp đá-một cách giúp tĩnh tâm

Bạn đã có lần quên- quên cái chìa khóa; quên không biết mình ra sân để làm gì.. quên a, b, c...
Đó là triệu chứng sa sút trí nhớ. Đó không chỉ xãy ra ở người có tuổi đâu, tuổi 30, 40 cũng bị quên lãng xẹt. Một trong vài nguyên nhân được bs Lương Lê Hoàng ghi lại được cắt cúp cho gọn và dán vô bài NGUYÊN NHÂN GÂY SA SÚT TRÍ NHỚ
Bạn ơi, bạn có thể thực hành 2 mục này mỗi khi muốn tĩnh tâm

6/ THIẾU TẬP LUYỆN:Chơi ô chữ, sudoku, học ngoại ngữ, vẽ  tranh..., kiểu nào cũng tốt, càng nhiều cách giải trí càng hay, miễn là đừng ngồi yên mỗi ngày nhiều giờ trước máy truyền hình vì đó là hình thức tai hại cho bộ não.7/ THỪA STRESS:Bôi sạch bộ nhớ là một trong các phản ứng phụ của  nội tiết tố nẩy sinh trong tình huống Stress.Giảm Stress bằng thể dục thể thao, thiền định, kiểu nào cũng được, miễn vui là chính.Thêm vào đó, đừng tự đầu độc cơ thể và bộ não bằng thuốc lá, rượu bia, thịt mỡ...Với bộ não "ngập rác" thì quên là cái chắc, vì đâu còn chỗ nào để nhớ!
Bạn tui đã dạy tui thiền bằng cách xếp đá
Cái phần thiền là phải tập trung vào cảm giác của mình khi cầm cái cục đá và bỏ đi những suy nghĩ khác. Nếu mất bình tĩnh thì sẽ ko làm được cái khó

Mời bạn xem và cho trí tưởng tượng hoạt động nhen. Đó cũng là tập luyện đó à nhen.
Bạn liên tưởng đến điều gì khi nhìn dáng đá của bạn tui xếp? Dưới mắt của bạn tui đó là :
"Vọng phu. hay có một nỗi buồn? Với dáng đứng mà hai tay chấp thấp về phía trước, toàn thân vẫn giử thẳng nhưng cái đầu lại vừa như nghiêng nghiêng và vừa có vẻ như hơi cúi xuống ... ngoại cảnh, màu sắc của đá, bố cục sắp xếp đá đã làm trí tưởng tượng của người nhin như đang nhìn từ phía sau của một người nữ đang đứng trên ghềnh đá vơi tâm trạng buồn, có vẽ như buồn man mác... buồn man mác như đang trãi hồn theo vệt sóng"
"hướng về nhau"
"măc đá cắt cho chia lìa đôi đứa.. 'đây' vẫn hướng về 'đó' bằng cả tấm lòng yêu.. Đừng ngại cách trở 'đó' ơi, đây nương theo gió mà đến với 'đó', hãy vững lòng &vững chân chống chọi phong ba... chờ nhé, chúng ta sẽ bên nhau"
- "giống chữ tàu quá"
Chị lại thấy giống ông quan, đang đứng nhìn ra biển. Ảnh chụp làm người xem liên tưởng rằng lúc ấy trời gió cũng khá majmh thổi thốc từ phía sau lưng ông ở khoảng thắt lưng làm xòa phần thân trên của áo và tạo một vết lõm ở tùng áo của ổng"

Nếu bạn quan tâm thì tìm thêm với từ khóaArt balancing / Rock balancing
Còn đây là rị mọ học của tui... nó giúp tĩnh tâm và giảm căng thẳng ghê lắm đó bạn. Thử đi bạn, bạn sẽ thấy quên bớt những bộn bề trong trí.

NGUYÊN NHÂN GÂY SA SÚT TRÍ NHỚ


Đừng tưởng ngưởi già mới lẫn.Tình trạng sa sút trí nhớ đến độ "vừa nghe đã quên" của người trẻ từ lâu đã vượt xa mức báo động. Ai chưa tin xin thử xem có bao nhiêu người nhớ nổi số... driver license !
Nguyên nhân:
1/ THIẾU NGỦ
Theo kết quả nghiên cứu ở Đại học Schleiweg-Holstein:' chất lượng của trí nhớ gắn liền với độ sâu của giấc ngủ'
Nhưng nếu tưởng như thế chỉ cần dùng thuốc ngủ để ngủ cho được nhằm tăng cường trí nhớ thì lầm.
Thuốc an thần tuy tạo được giấc ngủ, nhưng lại làm cho não cũng 'ngủ', khiến bộ nhớ quên luôn công việc.
 
2 THIẾU NƯỚC:
Não lúc nào cũng tiêu thụ không dưới 20% năng lượng của cơ thể riêng cho chức năng tư duy.
Não vì thế rất cần nước và chất đường sinh năng.
Theo chuyên gia ở Đại học Erlangen, uống không đủ nước trong ngày lại thêm bữa ăn chiều thiếu chất ngọt là một trong các lý do khiến tín hiệu thần kinh vừa nhập vào lại ra ngay, cứ như nước đổ đầu vịt.
3/ THIẾU DẦU MỠ:
Chất béo loại cần thiết cho cấu trúc của tế bào thần kinh như 3-Omega, Acid Linoleic... là món ăn chính của não bộ.
Đừng tưởng kiêng cử là béo tốt cho não.   Trái lại là khác.
Tất nhiên đừng để tăng chất mỡ máu vì đó là yếu tố bất lợi cho hoạt động của bộ não.
Nhưng thiếu mỡ cũng tai hại tương tự.
4/ THIẾU DƯỠNG KHÍ:
Thêm vào đó, não không thể dán tín hiệu thần kinh, dù là hình ảnh hay âm thanh vào bộ nhớ nếu tế bào thiếu dưỡng khí vì thiếu máu.
5/ THIẾU VẬN ĐỘNG:
Theo các nhà nghiên cứu về lão khoa ở Hoa Kỳ, vận động trong ngày là điều kiện để bộ não không thiếu dưỡng khí trong đêm.
Cũng không cần hình thức thái quá, nhẹ nhàng thôi, như đi bộ, bơi, chạy xe, khí công..., miễn là ngày nào cũng có.
6/ THIẾU TẬP LUYỆN:
Chơi ô chữ, sudoku, học ngoại ngữ, vẽ  tranh..., kiểu nào cũng tốt, càng nhiều cách giải trí càng hay, miễn là đừng ngồi yên mỗi ngày nhiều giờ trước máy truyền hình vì đó là hình thức tai hại cho bộ não.
7/ THỪA STRESS:
Bôi sạch bộ nhớ là một trong các phản ứng phụ của  nội tiết tố nẩy sinh trong tình huống Stress.
Giảm Stress bằng thể dục thể thao, thiền định, kiểu nào cũng được, miễn vui là chính.
Thêm vào đó, đừng tự đầu độc cơ thể và bộ não bằng thuốc lá, rượu bia, thịt mỡ...
Với bộ não "ngập rác" thì quên là cái chắc, vì đâu còn chỗ nào để nhớ!
7/ THỪA CHẤT OXY-HÓA:
Hàm lượng chất gây rỉ sét tế bào,  sản sinh từ rối loạn biến dưỡng, độc chất trong môi trường ô nhiễm, khói thuốc lá, độ cồn, phụ gia trong thực phẩm công nghệ, hóa chất trong dược phẩm... càng cao, tế bào não càng mau già trước tuổi.
 BS. LƯƠNG LỄ HOÀNG

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...