Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Về mà chi con!!

Message: "Dì mất lúc ...giờ ngày... thiêu ngày... anh chị và con có về và đã trở vế Úc."
Người cuối cùng bên họ ngoại  đã ra đi. Xin cúi đầu tiễn đưa Dì về cõi vĩnh hằng. Xin cúi đầu xin lỗi đã không giúp được Dì. Xin cúi đầu che dấu mọi ray rức bấy lâu nay.

Tâm sự của Dì:
 [... các cháu đã lớn, chúng cần có phòng riêng mà nhà chỉ có 3 phòng... con nói sửa nhà dì mừng lắm, nhà sẽ có thêm phòng.... dì già rồi,  sống không bao lâu, ngủ ở đâu chẳng được, dành phòng cho cháu nhưng con nói "cái khó coi là kê cái giường không đúng chỗ"... dì khộ tâm lắm mỗi khi con dâu than vãn rằng 2con đứa 17 và đứa 15 mà phải dùng chung 1 phòng.
Sửa nhà xong, tất cả đều đẹp, nới rộng phòng khách, phòng ăn... vẫn 3 phòng ngủ... dì thật khổ tâm với than vãn tăng dần, với đề xuất trực tiếp không còn bóng gió "thằng con cần có phòng riêng, má về VN cho ra vô có bầu bạn nói tiếng Việt cho đỡ cô đơn, ở đây thui thủi ra vào rồi khi chết tiền tống táng tốn kém nhiều lắm"... Dì không biết tiền chôn cất tốn nhiều là bao nhiêu .... các con từ nói bóng gió tới nói thẳng đề nghị dì về VN... nhiều đêm dì không ngủ được con à... dượng mất năm Mậu Thân ... sau bao chật vật thì cuộc sống tạm ổn có dư là nhờ nghề may sửa quần áo, nhiều đêm thức trắng để làm hàng gấp nhưng mà vui vì nhờ đó có tiền nuôi con ăn học & lo cho con vượt biên & thăm nuôi con...
Dì cũng đâu muốn ở Úc đâu con... nhưng phải nấn ná vì mấy đồng tiền.... nếu về Việt Nam thì hết tiền trợ cấp... mà thằng Út thì không có nghề ổn định, 4 miệng ăn sống nhờ vào 1 đầu lương của con dâu và tiền trợ cấp dì dành dụm gửi về... vợ chồng thằng cả nói "má về bển, mỗi tháng con gửi tiền về cho má"... nhưng dì đâu an tâm mà nhận tiền của thắng cả, mà chỉ có $100/tháng thì lấy đâu dư mà bù đắp thiếu hụt cho thằng út... nhiều đêm dì không ngủ... VỀ HAY Ở..Ở HAY VỀ...mà Dì thì MUỐN Ở LẠI con à.
Con cho Dì ở được không...]

Cuộc gọi của chị dâu: "nghe má nói hứa giử nhà dùm cho vợ chồng em, ... anh đang đưa má về VN chị tranh thủ gọi em đây... XA MÕI CHÂN GẦN MÕI MIỆNG..."

Như vậy chị đã nghe và biết ý định của dì và chị đã CẢN cái quyết định cho dì ở nhờ nhà mình.... thật khó xử.. thương hoàn cảnh của Dì nhưng vợ chồng này cũng chỉ là em họ, làm sao mà thuyết phục được anh khi mà anh thụ động và đã cùng đồng ý đưa mẹ về sống vĩnh viễn ở VN.

Giọng Dì từ phone: "dì có nói với vợ chồng thằng cả lúc ra sân bay: má đã hứa giử nhà  vợ chồng  thằng(....).... nhưng tụi nó không cho, dì muốn trở qua Úc mà không biết làm sao"

Chị gái kể rằng hễ gặp Dì lần nào Dì cũng nhắc mỗi 1 câu: "Khi nào thằng (....) gọi về thì con cho Dì nói chuyện với nó nhen..."

Cuộc gọi nói chuyện với Dì chỉ loanh quanh thăm hỏi nhưng sao mình thấy nó ẩn trong đó nỗi chờ đợi trong vô vọng của Dì.

Lòng cứ ray rức, nhưng biết làm sao khi mà con Dì không muốn mẹ trở lại Úc.
Lòng cứ ray rức mỗi khi nghe tin dì...  già lụm cụm hàng ngày cặm cụi việc nhà vì thương con/dâu vất vả vừa đi làm vừa làm thêm ở nhà....
Ray rức, ray rức... Phải chi mình cương quyết... phải chi mình gọi điện thoại nói chuyện trực tiếp để biết rõ ý anh cả con của Dì... Đó là điều ân hận và cảm thấy có lỗi cùng Dì.


Thưa Dì, con xin cúi đầu tạ lỗi cùng Dì.
Con biết Dì ra đi bằng thân xác nhưng tâm trí vẫn loanh quanh bên anh út anh cả, đau đáu mong anh em sum họp bên Úc....thống thiết mong anh em đùm bọc nhau cho dù xa xôi cách trở.  Cho con xin lỗi Dì lần cuối. Xin Dì hãy an ổn nhắm mắt nghìn thu - dì đã hi sinh vì con nhiều rồi, bây giờ xin hãy yên lòng nhắm mắt, xin hãy ngũ giấc ngủ bình an.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...