Ngày kia, đi chợ, gặp lại người quen - chị bạn cùng quê.
Khỏi phải nói là mừng.. mừng vô cùng...
Chị bạn xinh xinh ngày cũ bây giờ là một bà già - thật già nua so với tuổi
Hỏi han... hỏi han....
Các con chị đã có gia đình ra riêng, nhà chỉ còn hai vợ chồng
Có vài đứa cháu ngoại
Mỗi ngày sang nhà con để giử cháu
Nhìn đôi tay gầy guộc run run nắm mãi tay tôi
Tôi như cảm thấy rằng...
...tôi như cảm thấy rằng nếu chỉ là thời gian thì có lẽ
không làm chị tôi đến nỗi già và tàn tạ..
... già đến đổi, tôi, cho dù đứng cạnh, cùng một quầy hàng mà không nhìn ra người bạn ngày xưa.
-Món này ngon đó em
chị đã ăn thử trái màu tím bên nhà con.
Mà đến lạ, của ăn vụng sao mà ngon.. sao mà nhớ... cứ muốn thử thêm trái màu xanh nhưng lại ngại..
- Ngon sao chị không mua..
Ánh mắt chị làm tôi không dám hỏi thêm
Ánh mắt chị cứ theo tôi ... theo đến tận bữa ăn
Chỉ là món ăn này.(*).. chị không có mua, chỉ đứng tần ngần ngó
Tôi đã thấy chị đứng đấy rất lâu mà không hỏi mua..
Chị chỉ ngó.. ngắm...
Chị không đủ tiền mua hay vì lí do gì...
Cho dù là lí do gì thì ánh mắt cụp xuống ấy làm tôi khó mà quên... và mỗi khi có dịp ăn trái olive tím thì tôi nhớ chị... nhớ ánh mắt .. nhớ đôi tay xương xẩu với làn da nhăn nheo run run nắm mãi tay tôi.
(*) Antipasto Tuscan Mix
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét