EM ƯỚC MỘT LẦN VỀ VỚI BIỂN CHIỀU NAY
Em ước một lần về với biển chiều nay
Đặt bàn tay lên trái tim nghe trùng dương rì rầm vọng về từ sâu thẳm
Em ước mình có thể giang tay ôm vào lòng từng con sóng
Nghe nhịp đập liên hồi để biết biển hồi sinh.
Đặt bàn tay lên trái tim nghe trùng dương rì rầm vọng về từ sâu thẳm
Em ước mình có thể giang tay ôm vào lòng từng con sóng
Nghe nhịp đập liên hồi để biết biển hồi sinh.
Em ước một lần đứng trước biển lúc bình minh
Để đón những con thuyền khơi xa vừa cập bến
Nước da nâu, nụ cười, giọng Nghệ đầy thương mến
Con còng gió hiên ngang trên bãi biển yên bình.
Để đón những con thuyền khơi xa vừa cập bến
Nước da nâu, nụ cười, giọng Nghệ đầy thương mến
Con còng gió hiên ngang trên bãi biển yên bình.
Em ước một lần về với biển để đứng nhìn
Những con sóng xô vào bờ cát trắng
Giữa trời biển nguy nga cao rộng
Có "Cánh buồm đỏ thắm" của em không?
Những con sóng xô vào bờ cát trắng
Giữa trời biển nguy nga cao rộng
Có "Cánh buồm đỏ thắm" của em không?
Em ước một lần ngồi ngắm biển đêm trăng
Nghe lại bản tình ca của những "Nàng tiên cá"
Bản tình ca dở dang dội vào ghềnh đá
Thương bao nốt nhạc buồn buông xuống giữa thinh không.
Nghe lại bản tình ca của những "Nàng tiên cá"
Bản tình ca dở dang dội vào ghềnh đá
Thương bao nốt nhạc buồn buông xuống giữa thinh không.
Biển bây giờ hoang vắng đến mênh mông
Nàng tiên cá đã hoá thành bọt biển
Cánh buồm đỏ ra khơi biết khi nào về bến
Chỉ còn gió lang thang khắp những vạn chài buồn...
Nàng tiên cá đã hoá thành bọt biển
Cánh buồm đỏ ra khơi biết khi nào về bến
Chỉ còn gió lang thang khắp những vạn chài buồn...
P/s:
- "Cánh buồm đỏ thắm" là tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Nga Alexander Grin.
- "Nàng tiên cá" là truyện cổ tích của nhà văn Anđecxen.
- "Cánh buồm đỏ thắm" là tên cuốn tiểu thuyết nổi tiếng của nhà văn Nga Alexander Grin.
- "Nàng tiên cá" là truyện cổ tích của nhà văn Anđecxen.
Chúng ta không vô can!
Vậy là sau bao nhiêu ngày chờ đợi, cuối cùng dù đau đớn, ta cũng phải chấp nhận một sự thật là biển đã bị đầu độc.
Chúng ta tạm bằng lòng vì thủ phạm của tội ác đã được gọi tên.
Những người thiếu trách nhiệm, buông lỏng quản lý... rồi đây phải trả lời trước công luận và chịu trách nhiệm trước pháp luật.
Nhưng còn chúng ta, chúng ta có thật sự vô can?
Chúng ta đã thờ ơ với tình hình chính trị xã hội của đất nước khi nghĩ rằng mọi việc đã có Đảng và chính phủ lo.
Chúng ta nghĩ chỉ cần chăm sóc cho cái tổ của mình là đủ, những biến động ngoài cánh cửa không ảnh hưởng đến gia đình mình.
Chúng ta chỉ cần yên ổn.
Chúng ta dửng dưng trao vận mệnh của mình và con cháu mình vào tay của những kẻ tham lam và năng lực quản lý yếu kém.
Chúng ta sợ hãi đủ thứ, sợ một từ nhạy cảm, sợ cả cái bấm like với một bài viết bày tỏ quan điểm trên các trang facebook, sợ một tiếng nói thầm, sợ thể hiện chính kiến.
Chúng ta sống câm lặng như những cái bóng hoặc phù phiếm, sặc sỡ như loài côn trùng.
Chúng ta vô cảm.
Chúng ta hèn nhát.
Cho đến một ngày chúng ta hoảng sợ nhận ra rằng, mâm cơm nhà mình đã thiếu khuyết đi món ăn từ biển, hạt muối ta ăn không biết có an toàn, món rau không thể không chấm nước mắm... mùa hè ta đến biển chỉ để đứng trên bờ ngắm nhìn những con sóng.
Tai hoạ đã gõ cửa nhà tất cả chúng ta, không trừ một ai.
Chúng ta nơm nớp lo sợ cho tương lai.
Chúng ta sống trong môi trường xã hội nhưng quên mất một điều chúng ta được mẹ thiên nhiên bao bọc và nuôi dưỡng.
Khi mẹ thiên nhiên nổi giận thì không có biệt lệ cho bất kì ai.
Sự hèn nhát, sự sợ hãi, sự dửng dưng, vô cảm đã biến chúng ta thành những kẻ đồng loã với cái ác.
Chúng ta đã phản bội thiên nhiên, phản bội quê hương và cái giá chúng ta phải trả là môi trường sống của chính mình bị đầu độc, là sức khoẻ, sinh mạng, sự tồn vong của nòi giống.
Để xảy ra thảm cảnh môi trường như ngày hôm nay, tôi, bạn, tất cả chúng ta đều không vô can.
tác giả Trần Thị Lam
EM !!!
Em đã chết rồi, buông bỏ cả sau lưng
Để lại cho anh những cánh buồm rũ nát
Đám tang em trắng bồng bềnh những xác
Anh cũng chẳng buồn, buông lưỡi bẻ cần chơi.
Để lại cho anh những cánh buồm rũ nát
Đám tang em trắng bồng bềnh những xác
Anh cũng chẳng buồn, buông lưỡi bẻ cần chơi.
Em đã chết rồi, em đã xa xôi!
Ừ mới đó một trăm ngày đấy nhỉ?
Em ra đi con cháu buồn đổ lệ
Cúng mâm này, anh mới rõ nguồn cơn.
Ừ mới đó một trăm ngày đấy nhỉ?
Em ra đi con cháu buồn đổ lệ
Cúng mâm này, anh mới rõ nguồn cơn.
Em đã chết rồi, nhạt thếch, có gì hơn
Vì mất điện, tối trời nên em chết
Ôi! Cảnh chia ly, cả nhà mình mỏi mệt
Kiếp nạn này, giờ đã hiểu vì đâu.
Vì mất điện, tối trời nên em chết
Ôi! Cảnh chia ly, cả nhà mình mỏi mệt
Kiếp nạn này, giờ đã hiểu vì đâu.
Một trăm ngày rồi, thời gian cũng trôi mau
Tưởng em ốm đau, anh dặn lòng nhỏ nhẹ
Mong em dậy, mím môi cười rất khẽ
Hát tặng em bài ” Biển hát chiều nay”.
Tưởng em ốm đau, anh dặn lòng nhỏ nhẹ
Mong em dậy, mím môi cười rất khẽ
Hát tặng em bài ” Biển hát chiều nay”.
Ôi! Hết thật rồi, em buông bỏ từ đây
Anh chẳng đủ sức cứu con mình được nữa
Trái tim ốm đau, quặt què, trăn trở
Nên đến mai này, có đủ lực hồi sinh?”.
Anh chẳng đủ sức cứu con mình được nữa
Trái tim ốm đau, quặt què, trăn trở
Nên đến mai này, có đủ lực hồi sinh?”.
Nếu cấp trên của ông Quân mà kỷ luật tác giả vì bài thơ này thì rất ất ơ, rất phản động, rất nâng quan điểm, rất xuẩn… Phải tập huấn thơ cho các vị ngay! Nếu phê bình hay kỷ luật tác giả vì bài thơ này, thì quả thật, họ xem pháp luật này không ra gì.
hết trích.
tác giả Trần Hồng Quân (nghe đâu bị kỉ luật, bài thơ đã bị gở xuống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét