Xem lại hình chụp của hôm qua kết hợp nghe Mai Thiên Vân hát... Bài hát
"anh có bao giờ nhớ đến tôi... trong những đêm dài buồn đơn côi.." đã lấn át cảm xúc êm ái từ các bản nhạc vừa nghe trước đó.. bài hát đã mang màu xám trùm phủ lên cảnh vật trong các hình ảnh chụp hôm qua vừa được mở ra xem lại.... tự dưng muốn nghe lại bài hát... và tự dưng muốn đi nằm.
Giấc ngủ đến lúc nào không hay.
Không nhớ đã vào giường từ lúc nào, chỉ còn nhớ là chảy nước mắt rồi chèn ngăn nước mắt hai bên khóe mắt bằng 2 mảnh tissues, chỉ còn nhớ cái cảm giác bi quan lúc ngồi xe từ bs về nhà, chỉ còn nhớ như in giấc mơ của đêm qua.
----^ ^----v v------^ ^----
GIẤC MƠ HÔM QUA CỦA HÔM QUA.
Cầm kéo và hớtBụi chuổi ngọc sáng bừng lên trong nắng, bụi hoa trắng hết ngả nghiêng, xô lệch.
Cái giàn giá thanh long hết cong mình càm ràm... 'ôi! mấy ông bà Thanh long ngày càng nặng quá...'
-"bà chủ ơi, cắt tỉa gì mà quá xá vậy... lại còn gom đống coi trật tự vệ sinh... bộ không biết mệt sao bà?"
--"hì hì.. vui quá.. nên quên cơn đau đầu luôn đó bạn chim ơi... cũng hơi oải nhưng cũng rán... chứ để ông chủ ra ổng quạo tội nghiệp ổng"
Suỵt... suỵt...Hì.. hì.. nói với kẻ bên ngoài thì vậy chứ thật ra người chịu cái cảnh ấy là tui đây, chim à!
Cầm dây và cột
Hết càm ràm là bị hư lá, bị .. bị.. bị... rồi hén bạn Phong Lữ Thảo... Hết mét moi rằng mấy cái lá tùng làm dơ nhà, mấy dây lá xâm xâm phạm riêng tư rồi hén bạn Hoa Quỳnh.... hét ỉ ôi than vản là bị bỏ xó & bị bỏ vô thùng rác rồi hén bạn Sống Đời, từ giờ yên chí hòa nhập với hàng xóm mới nhen.
Phào... hôm nay làm đâu dẹp rác vén khéo chắc là được khen.. hì.. hì... Ừ! mà làm bây nhiêu việc mà sao không thấy cơn đau đầu.
Vô nhà... 3:00pm - giờ ăn cơm trưa... ui da... ông lò off... chồng nói vả lả nghe mà thương: ...
-"quên bắt nồi cơm lên rồi"
Cái lăng quăng lính quýnh đi bắt nồi cơm của ai kia sao mà thương lạ.
--"không sao, nấu đồ ăn xong thì cơm chín là vừa"
Hỏa tốc với những gì có được trong tủ lạnh. ... (để có món canh chua đậu hủ mềm và bacon xào ớt chuông vàng)
hì hì..--"anh ơi ra sân cắt dùm em ngò gai hay quế hay rau cần dầy lá cho em nêm canh chua..."
- Nè rau cần dầy lá nè.
..chồng để vô rổ rồi bước nhanh vê computer.
-- anh rửa dùm rồi để vô nồi canh dùm em để ăn cơm xong là em đi bs.
- "Trái cà này sao bỏ trong sink đây"
-- trái cà hư ..
- Cà không xài được thì bỏ vô thùng rác chứ bỏ..."
-- em mệt quá và rán nấu cho lẹ.. thay vì nói thì anh giúp em một tay....
- Bà hễ nói tới là...
hu.. hu.. tai gấp mà quên để trái cà hư vô thùng rác... nên cái công dọn dẹp sạch đẹp trở thành công cốc... hết cơ hội nhõng nhẽo rằng .."anh ơi ra sân ...là ... lá.. la... ra sân mà xem... là lá la... xem...cái sân hong có bừa bãi như bao lần trước"
... hu.. hu...
Ai da.. cái đầu lại đau rồi... mà đau quá ... tắm mà rên hù hù với cơn đau.
- Bà đi đâu
-- Em đi bs
- Biết bệnh mà còn ráng sức... blah.. blah.. giờ này làm sao còn giờ khám bệnh...bà có book không... blah.. blah...
- Tại bây giờ đau quá nên đi bs cầu may.
- Bà để tui chở
Ớn cái mặt hình sự.
-- Bs ở gần, em đi bộ được.
Trên xe, nơi phòng chờ bs, ngồi bên cạnh người yêu năm xưa chờ bs mà đau .. đau dễ sợ nhưng rán nén cơn rên, cứ ngoái cổ đếm coi còn bao nhiêu người mới tới lượt mình. Thời gian trôi thật chậm. có đau mới hiểu cái sốt ruột khi chờ đợi... tự dưng thèm lời hỏi han. đại loại như :"bộ đau lắm sao mà nghe như rên..."
Trong giấc ngủ cứ văng vẳng câu hát "anh có bao giờ nhớ đến tôi.." và cái trí như hát thêm:
'anh có bao giờ nhớ đến tôi....trong những đêm ngày minh bên nhau... câu tình yêu mình nhắc đã bao lần... câu thương yêu mình quên đã bao lần...anh có bao giờ nghĩ đến tôi...xin hứa cho mình một lời thôi... mai này khi vắng bóng nơi này... xin còn giữ mãi ..... mãi ...ngày ...vui.
Em.. em... sao vậy... cái đầu còn đau không... em.. em... dậy ăn tí gì rồi uống thêm panadol... thấy em nằm lì lịch anh thức canh mà lo lắm... em.. em... em..e..hát.. làm anh sợ...
-- Ui chà, bộ em hát
- Chứ còn gì nữa
...--chiêm bao rồi anh ơi.
Tỉnh dậy, mà trong tai cứ còn nghe tiếng em.. tiếng em hồi xưa đã bị thay bằng từ bà bấy lâu... he.. he..tự dưng thấy buồn cười cho cái trí tưở ng tượng phong phú khi nhớ để ghi lại giấc chiêm bao hôm qua của ngày hôm qua.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét