Thứ Ba, 27 tháng 9, 2022

64. . . DỄ NHỚ, DỄ QUÊN, DỄ ĐÁNH RƠI...

  

Đó là 

Phút  lãng mạn đầu đời

 

Khoảnh khắc ấy thật khó tả sao cho đúng

Hêu hêu …lơ lửng… mong manh… 

Chỉ là ánh mắt bất chợt gặp nhau

 

có người nhớ

-[đến tận cuối đời cho dù đã thành vợ thành chồng, cũng chẳng hề phai nhạt/ hay đơn độc lẻ bóng trong sự chờ đợi trong mòn mỏi vẫn thấy giây phút đáng nhớ năm nao như vừa mới hôm qua.]

-[ cái nhớ làm người ta đỏ au gò má, vành tai đỏ lựng khi kể cho ai đó nghe việc tình cờ gặp người cũ năm nảo nào nao trên không gian ảo, khi mà cả 2 đều đang có tua có tụi, con đàn cháu đống]

có người quên

đã từng có hồi trái tim loạn nhịp, tay chân lóng cóng 

quên tuốt luốt chẳng còn đọng gì trong trí, dù người cũ năm nao đã bước kề bên trên biết bao dặm đường dài, chia biết bao gian lao khó nhọc..

có người mơ 

Mơ một bạch mã hoàng tử

mơ một mái gia đình kiểu mẫu


để đau đáu đi tìm … rồi sàng lọc như đãi cát tìm châu mong tìm ra người trong mộng mà chẳng biết rằng mình đã vì chăm chắm vào một chú tâm khác nên đã để vuột qua cái cảm nhận  về khoảnh khắc đáng yêu lãng mạn lẽ ra phải nắm lấy một cách trân quý nên hờ hững thậm chí không tiếp nhận cái lãng mạn đầu đời của bao ai kia chân thành và mong muốn trao cho, thành ra đã làm đánh rơi mất tiêu những gì đáng lẽ đã có.


---

Hôm nay trời u ám, ghi vài dòng cảm nghĩ khi dưng bỗng nhớ vài câu mà bà chị học lớp đệ lục - trợn trắng trợn dọc tụng cho thuộc bài chính tả (hồi đó, môn Việt Văn có tiết viết chính tả, thầy đọc, trò chép, sau viết chính tả thì sẽ được gọi đọc thuộc lòng bài chính tả đó)

Nghĩ ông thầy dạy Việt Văn của bà chị ấy thật lãng mạn, học sinh mới 13 tuổi đã được tiếp cận với bài GIỤC GIÃ của Xuân Diệu - hồi đó bà chị hoc lớp đệ lục tức là lớp 7 bây giờ.

Tôi hồi đó đâu khoảng dưới 10 tuổi, chỉ lỏm bỏm nhớ vài câu cho đến bây giờ.

Nay nhờ Google nên tra lại được toàn bài.

"GIỤC GIÃ

Mau với chứ, vội vàng lên với chứ,
Em, em ơi, tình non đã già rồi;
Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi,
Mau với chứ! thời gian không đứng đợi.
Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới;
Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa.
Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ,
Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết!....
thơ XUÂN DIỆU"
(đoạn thơ chép từ nguồn Thi Viện net, xin phép và xin cám ơn)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...