- "Chị ơi, tóc chị bạc,
sao chị không đi nhuộm?
- " Chị không sợ anh nhà
thấy rằng chị đã già
để anh thay lòng dạ?"
-- " Tóc nay đã muối tiêu, sao không đi nhuộm tóc?
-- "Môi nay đã nhạt màu, sao không dùng son sậm?
-- " Sao không xoa thêm phấn, để che vết đồi mồi, để dấu vết chân chim?
--- " Trời, sao nay mập vậy, sao không ráng nhịn ăn, không sợ chồng chê xấu à?
Xin được trả lời chung.
Có bao giờ bạn hiểu:
- Các câu khen ngoài phố,
đa phần không thực lòng
- Trong mắt người bạn đời
rất ít khi, ít khi
quan tâm màu tóc vợ
hay màu áo, màu da
nhưng họ lại thấy rõ
sự tương phản, đối nghịch
giữa ở nhà và ngoài phố.
Bạn có bao giờ nghĩ:
- cố che trên gương mặt
bằng cắt mí, nâng càm
hay mi rậm, môi căng
cũng chẳng thể nào che, cái châu thân lão hoá
- chẳng thể níu chân ai, khi họ thấy chán chê, mà quên ... quên lúc xẻ chia ngọt bùi nghèo khó.
Vậy tại sao lại cố
ép xác, cố lung tung?
Khi con chim muốn bay
-chim chẳng để ý gì
ngoài mơ bầu trời xa
Nhưng cơ thể phụ nữ
cứ nhịn ăn, tô trét
Việc gì đến sẽ đến:
Cái chân răng tuột nướu,
màu men răng ố dần
Cái làn da hết sáng,
Cái sức khỏe kiệt quệ.
Tuổi già, gì cũng lão,
cứ bình thản đón nhận,
cho tâm an lòng vững
để nụ cười luôn tươi, để biết sống cho mình
Biết đâu chỉ chừng ấy, lại níu chân người đi.
Cố níu chi con chim mơ cái tổ mới lạ
bằng mũi, mông ngực giả
Liệu những giả hiệu ấy, có giữ nổi cánh chim, chỉ chực bay...chực bay?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét