Người ta đến chùa, tháng 7 Vu Lan - mùa báo hiếu
Nơi tiền sảnh, tấp nập người - trung niên, già, trẻ
Sì sụp đảnh lạy Phật bằng tất cả lòng thành kính
Nghiêm chỉnh người ta chỉ dẫn nọ kia nho nhỏ vào tai trẻ
Những đứa trẻ như hòa vào từng nhịp lạy của bao người quanh chúng.
nhưng trong lòng chúng có lẽ chẳng hiểu vì sao phải lạy, phải nghiêm trang.
Người ta cài hoa hồng cho nhau
Người ta rạng rỡ hẳn lên khi nhận hoa hồng màu đỏ
Vân vê hoa hồng trắng, có người cúi mặt, cúi mặt rất lâu.
Ở hậu liêu - bức tường ảnh, nhiều bức ảnh chiếm trọn mảng tường
Hiện diện đó,
-bao người lớn tuổi cùng nét mặt buồn, có lẽ cùng mang tâm trạng kẻ mồ côi
-bao đứa trẻ ngơ ngác lẫn sợ hãi lẫn thắc mắc - 2 khung cảnh trái ngược:
[Sáng sủa, trang nghiêm, tiếng chuông vọng nghe cũng vui tai
[ Âm u, nhang khói mịt mù, tiếng mõ lốc cốc nghe khô khốc .
Ngoài sân chùa,
Râm rang tiếng chào hỏi, tiếng nói cười cởi mở
Dường như đa số cảm thấy an lòng - mình xong phần báo hiếu
Tan vãn chùa,
Người ta chia tay, anh chị em vẫy tay chào nhau
Không một ai kịp thấy thoáng buồn trong ảnh Mẹ.
ánh mắt buồn, nỗi lòng chua xót Mẹ cất tận đáy lòng.
mấy đứa con không hề biết,
Mẹ của chúng chẳng mong chúng đến chùa, chẳng mong nhìn con sì sụp lạy mình.
Mẹ của chúng trước sau như một
chỉ muốn thấy cảnh đàn con xúm xít vui cười như lúc còn nhỏ nhít nơi mái nhà mình từng sống - [vô tư, yêu thương, đoàn kết .
Cứ thế, Vu Lan, người ta đi báo hiếu.
Và cứ thế, đứa trẻ lớn lên không làm gì khác hơn vết xe chúng đã được dẫn đi.
Cứ thế, làm thủ tục báo hiếu mà chẳng ai biết rằng mình còn bất hiếu
Khi mà mái nhà năm xưa - nơi cha mẹ ở - anh chị em không còn mặn mà lui tới
mà chỉ chọn cảnh chùa để thăm viếng mẫu thân/phụ thân/ song thân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét