Mùa Đông lạnh, lá Lục bình nám vàng nám đỏ.
Trồng lại Lục bình khi nghe trong gió thoảng mùi gió chướng của quê xa.
Trồng lại Lục bình để lưu giữ màu hoa cánh mỏng phơn phớt tím- màu hoa nơi quê cũ.
Bầu trời trải dài trong tầm nhìn từ khoảng sân nhà gợi nhớ một dòng sông
Nắng phơn phớt gợi nhớ ….nhớ… cái ấm áp của một buổi trưa hè nhạt nóng
Dưng bỗng nhớ tiếng à ơi… à ơi!... à … ơ … i…. !...nương theo từng nhịp võng đưa
À ơi!... À ơi,... À.. à… à…. Ơ...i...i…..i.. tiếng à ơi.. ru con bên nhà hàng xóm khi nhặt khi thưa
À ơi…. À… à … ơ ….i...i...i ... i....
"Lục bình bông tím, điên điển bông vàng...
À ơi! À ơi!
" Bìm bịp kêu nước lớn .. bìm bịp kêu nước lớn…
Nhắm mắt lại, nghĩ về năm tháng cũ…hình ảnh quê xưa nhoè nhoẹt chập chùng
[Chập chùng sóng nước đậm phù sa mùa nước nổi
[ Nhòe nhoẹt dập dình dề lục bình trôi theo sóng nước mải mê mải miết ... hối hả như sợ trể đò
[Lấp loáng bóng xuồng nhỏ, cô gái nhỏ, vạt điên điển hoa vàng mờ nhạt lấp loáng trên nền lá xanh cũng nhạt nhòa
À ơi… à à … ơ… i… i…i…
Tiếng ầu ơ với những câu giản đơn mà sao như đem cái mộc mạc chở đầy thương nhớ đến tận xứ xa
Nhớ tiếng ầu ơ, người xa xứ bỗng chạnh lòng
…. mai mốt này có còn lớp người nào còn thương nhớ tiếng à ơi.
Sẽ có còn ai - người xa xứ - nhớ tiếng à ơi?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét